Đăng Nhập
Latest topics
NHỚ QUÁ HỌC TRÒ ƠI!
2 posters
Trang 1 trong tổng số 1 trang
NHỚ QUÁ HỌC TRÒ ƠI!
ĐỪNG AI HỎI TÔI LÀ GÌ.VÌ CHÍNH TÔI CŨNG KHÔNG BIÊT TÔI VIẾT NHỮNG GÌ
dungpro- Tổng số bài gửi : 7
Registration date : 08/05/2009
đoc kái này đi rồi sẽ thấy thoải mái
Mỗi ngày có một khoảng khắc mà ta gọi là giờ bình yên ! Giờ ấy quanh ta nhịp sống vẫn diễn ra rộn rã nhưng trong lòng đã mất chỗ cho cuộc bon chen , tai ta vẫn còn âm ỉ không ngừng tiềng guồng quay công việc nhưng trái tim ta đã bắt đầu khao khát những nhỏ bé giản đơn...
Giờ bình yên - giờ của những đêm thật khuya mong điện thoại vang lên một tiếng để biết đời còn dành cho mình những quan tâm....
Giờ bình yên - giờ của những lần đi lang thang trên con đường vắng , sau một ngày vất vả với công việc , học tập và sự ồn ã của những mối quan hệ , sau những bữa cơm bụi chông chênh đong đếm , nhưng bữa cơm sinh viên đạm bạc và kham khổ . Mong được nghe đến cháy lòng câu hỏi quen thuộc của mẹ: "ăn cơm chưa con... học hành có vất vả lắm không... ?" . Bình yên bởi biết lòng mình chưa sỏi đá , bởi biết tim mừng vui , bởi hiểu rằng mỗi bước mình đi còn có những ánh mắt trìu mến dõi trông !
Giờ bình yên - giờ không muốn im lặng , giờ muốn nghe mình nói , giờ vô thức nhấn số điện thoại của bạn bè kể vài chuyện vu vơ , chỉ để nghe tiếng cười của bạn bật lên vô tư , để thấy hạnh phúc vì có người còn bình yên với nhưng lời mình nói.... chợt lòng thấy thanh thản vì biết đời còn chút hồn nhiên !
Giờ bình yên - giờ lạc giữa dòng người , xe cộ nhưng vẫn còn khuôn mặt dịu dàng nép bên cạnh ta như cần che chở , chợt thấy tim nhẹ nhàng nhộn nhịp thấy bình yên về ngụ trong tâm trí , bởi biết mình còn được làm bức tường vững chãi cho một người !
Một ngày mới bắt đầu...
Tôi sẽ quý trọng mỗi khoảnh khắc hạnh phúc của cuộc đời mình . Những giây phút hạnh phúc ấy dẫu ngắn ngủi nhưng chính là món quà to lớn nhất mà tôi nhận được trên thế giới này. Và tôi sẵn sàng san sẻ món quà ấy cùng người khác...
Một ngày mới bắt đầu...
Tôi sẽ đối diện với mọi thử thách bằng tất cả lòng can đảm và tự tin , sẽ vượt qua mọi trở ngại bằng nỗ lực của mình... Tôi sẽ không lo sợ những thất bại , vì ít nhất sự thất bại hôm nay sẽ là bài học để tôi thành công trong tương lai...
Một ngày mới bắt đầu...
Tôi sẽ mở tâm hồn và trái tim mình để hoà nhập với những người xung quanh . Tôi sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của bạn bè mình... Tôi không kì vọng mình sẽ trở thành một người hoàn hảo , và bạn bè tôi cũng thế...
Một ngày mới bắt đầu...
Tôi sẽ tự mang lại cuộc sống hạnh phúc cho mình , sẽ làm bất kì điều gì mà tôi cảm thấy cảm thấy vui sướng. Tôi nghe những bản nhạc mà mình thích, cùng bạn bè đi loanh quanh để ngắm nhìn phố phường , để cảm nhận hơi thở của cuộc sống...
Tôi sẽ nuôi một chú mèo con - điều mà tôi đã dự định từ lâu lắm nhưng chưa làm được , sẽ...
Ừ, hạnh phúc đâu chỉ đến từ những điều to tát mà còn ẩn chứa trong những điều tưởng chừng nhỏ nhặt ấy...
Một ngày mới bắt đầu...
Tôi sẽ cố khám phá và học hỏi những điều mới lạ , cố thay đổi nếp sống quen thuộc đến tẻ nhạt của mình...
Cuộc sống này có muôn màu muôn vẻ, và tôi sẽ tận hưởng hết những "hương vị" khác nhau của nó . Tôi sẽ cố gắng sống như một con người tốt nhất mà tôi có thể sống...
Một ngày mới bắt đầu...
Và mỗi ngày sẽ đều là ngày mới...
Giờ bình yên - giờ của những đêm thật khuya mong điện thoại vang lên một tiếng để biết đời còn dành cho mình những quan tâm....
Giờ bình yên - giờ của những lần đi lang thang trên con đường vắng , sau một ngày vất vả với công việc , học tập và sự ồn ã của những mối quan hệ , sau những bữa cơm bụi chông chênh đong đếm , nhưng bữa cơm sinh viên đạm bạc và kham khổ . Mong được nghe đến cháy lòng câu hỏi quen thuộc của mẹ: "ăn cơm chưa con... học hành có vất vả lắm không... ?" . Bình yên bởi biết lòng mình chưa sỏi đá , bởi biết tim mừng vui , bởi hiểu rằng mỗi bước mình đi còn có những ánh mắt trìu mến dõi trông !
Giờ bình yên - giờ không muốn im lặng , giờ muốn nghe mình nói , giờ vô thức nhấn số điện thoại của bạn bè kể vài chuyện vu vơ , chỉ để nghe tiếng cười của bạn bật lên vô tư , để thấy hạnh phúc vì có người còn bình yên với nhưng lời mình nói.... chợt lòng thấy thanh thản vì biết đời còn chút hồn nhiên !
Giờ bình yên - giờ lạc giữa dòng người , xe cộ nhưng vẫn còn khuôn mặt dịu dàng nép bên cạnh ta như cần che chở , chợt thấy tim nhẹ nhàng nhộn nhịp thấy bình yên về ngụ trong tâm trí , bởi biết mình còn được làm bức tường vững chãi cho một người !
Một ngày mới bắt đầu...
Tôi sẽ quý trọng mỗi khoảnh khắc hạnh phúc của cuộc đời mình . Những giây phút hạnh phúc ấy dẫu ngắn ngủi nhưng chính là món quà to lớn nhất mà tôi nhận được trên thế giới này. Và tôi sẵn sàng san sẻ món quà ấy cùng người khác...
Một ngày mới bắt đầu...
Tôi sẽ đối diện với mọi thử thách bằng tất cả lòng can đảm và tự tin , sẽ vượt qua mọi trở ngại bằng nỗ lực của mình... Tôi sẽ không lo sợ những thất bại , vì ít nhất sự thất bại hôm nay sẽ là bài học để tôi thành công trong tương lai...
Một ngày mới bắt đầu...
Tôi sẽ mở tâm hồn và trái tim mình để hoà nhập với những người xung quanh . Tôi sẵn sàng tha thứ cho mọi lỗi lầm của bạn bè mình... Tôi không kì vọng mình sẽ trở thành một người hoàn hảo , và bạn bè tôi cũng thế...
Một ngày mới bắt đầu...
Tôi sẽ tự mang lại cuộc sống hạnh phúc cho mình , sẽ làm bất kì điều gì mà tôi cảm thấy cảm thấy vui sướng. Tôi nghe những bản nhạc mà mình thích, cùng bạn bè đi loanh quanh để ngắm nhìn phố phường , để cảm nhận hơi thở của cuộc sống...
Tôi sẽ nuôi một chú mèo con - điều mà tôi đã dự định từ lâu lắm nhưng chưa làm được , sẽ...
Ừ, hạnh phúc đâu chỉ đến từ những điều to tát mà còn ẩn chứa trong những điều tưởng chừng nhỏ nhặt ấy...
Một ngày mới bắt đầu...
Tôi sẽ cố khám phá và học hỏi những điều mới lạ , cố thay đổi nếp sống quen thuộc đến tẻ nhạt của mình...
Cuộc sống này có muôn màu muôn vẻ, và tôi sẽ tận hưởng hết những "hương vị" khác nhau của nó . Tôi sẽ cố gắng sống như một con người tốt nhất mà tôi có thể sống...
Một ngày mới bắt đầu...
Và mỗi ngày sẽ đều là ngày mới...
buồn
Cuộc sống...có ai tránh được những giây phút trầm tư , lặng lẽ , ngắn thôi... có khi chỉ thoảng qua trong chuỗi thời gian tưởng như vô tận , những giây phút hiếm hoi cho nỗi buồn... những khoảnh khắc ngắn ngủi chợt đến , nếu không ghi lại nó sẽ vĩnh viễn đi . Dù đôi lúc đọc lại thấy hơi "buồn cười" nhưng vẫn trân trọng... vì... mỗi dòng viết ra mình như tâm sự được nhiều điều !
Đã hiểu được và nói được, chỉ đổi lại là một chút gì để nhớ , để thấy mình vẫn nguyên vẹn niềm tin . Để lòng mình neo lại trên những lãng quên... níu kéo những vô tình ! Vô tình đến, vô tình đi, vô tình không níu lại... Để bất chợt hiện về khuôn mặt ai , đôi mắt dõi buồn nhìn đôi mắt...
Mình không rõ bản thân tại sao lại như thế ? Tại sao cứ im lặng mà không thể nào nói ra được ? Đến gia đình có khi cũng là nguyên do của những nỗi buồn, đôi khi muốn tìm một tiếng nói chung mà khó quá, hình như đã luôn luôn là như vậy.... không muốn nhắc và không bao giờ muốn đề cập đến những chuyện đang khiến mình u uất ! Tất cả luôn là những nỗi buồn và có lúc nó thành một sự dồn nén đến bất nhẫn . Mình hoang mang , mình biết mình luôn luôn và vẫn đang để trượt khỏi tầm tay một điều gì đó mang hình hài của hạnh phúc... Mình đã bị chi phối bởi quá nhiều suy nghĩ , nó khiến mình nghẹt thở . Mình biết nhưng cũng chỉ bất lực tự nhìn mình như thế , có khi buồn lây cho cả người thân yêu . Có hay không trong cuộc sống - những điều mà dù có lí trí hay nghị lực đến đâu cũng không can thiệp được , không tự lý giải được...
Có lẽ con người mình lập dị, khó ưa ! Bản tính ương bướng và lòng tự ái quá cao , hờn dỗi cũng nhiều rồi không tự mình thoát ra được sự cố chấp .
Có người nói , một tâm hồn đa sắc thường để cho những nỗi buồn lấn át và loè đi mọi xúc cảm .Mình không biết... thật sự không biết vì có đôi lúc cũng chẳng thể hiểu rõ con người mình nữa . Những cảm xúc cất sâu trong lòng nhiều khi chỉ chực òa lên khóc. Chỉ thấy mỗi lần suy tư như thế mình lại viết , có khi chỉ viết cho riêng mình... Rồi lại lang thang đi tìm một nơi nào đó có thể che giấu cho mình mọi xúc cảm bất an... Ban cho mình sự hồi sức an lành... Để rồi mình không còn cảm thấy chán chường , mệt mỏi , cả cuộc sống đang khó nhọc bỗng trở nên nhẹ nhàng.... mình không còn phải cố để làm cho lòng trở nên băng giá nữa. Mình vẫn đi tìm cho riêng mình ...!
Nhiều thứ đã qua đi , quá nhiều điều đã vụt bay mất như làn khói tan nhanh trong đốm lửa mới le lói bị ngọn gió mạnh thổi tắt trong tích tắc... Có điều để lại nhiều dấu ấn , có điều ẩn nấp tận sâu trong đáy lòng .
Biết vậy mà có khác đi được đâu !
Giật mình, chỉ sợ những gì đã qua chỉ còn lại khoảng cách . Ai mà không muốn tốt cho những người mình yêu quý, nhưng có khi chính vì thế mà tổn thương nhau . Có lẽ do mình thiếu sự bình tĩnh và khéo léo đã vô hình khiến đối phương phát triển cái suy nghĩ sai lệch , thiếu cân nhắc , thúc đẩy sự "phản kháng không đáng có". Đến khi tất cả đều bình tĩnh lại dường như có gì đó gọi là khoảng cách... Mình đã vượt qua được giây phút đó . Một chút gì xa lạ hơn nhưng cũng một chút gì trở nên gần gũi hơn ! Tình cảm con người là vậy... Cuộc sống vẫn của tất cả chúng ta. Hình như mình đã hiểu thêm về cuộc sống , tình cảm con người ! Nếu có day dứt gì xin hẹn ngày sau sẽ trả. Nếu có niềm vui mới hay cũ những muộn phiền hãy cứ nói với cô đơn . Còn riêng nỗi cô đơn xin ngồi chép lại giữ cho riêng mình để gửi vào trong xanh , vào thánh thiện , vào êm đềm , mới mẻ...
Buồn là một cách sống vô nghĩa nhất....
Biết vậy mà có khác đi được đâu...Có những khoảnh khắc trôi qua...... trở thành hoài niệm !
Đã hiểu được và nói được, chỉ đổi lại là một chút gì để nhớ , để thấy mình vẫn nguyên vẹn niềm tin . Để lòng mình neo lại trên những lãng quên... níu kéo những vô tình ! Vô tình đến, vô tình đi, vô tình không níu lại... Để bất chợt hiện về khuôn mặt ai , đôi mắt dõi buồn nhìn đôi mắt...
Mình không rõ bản thân tại sao lại như thế ? Tại sao cứ im lặng mà không thể nào nói ra được ? Đến gia đình có khi cũng là nguyên do của những nỗi buồn, đôi khi muốn tìm một tiếng nói chung mà khó quá, hình như đã luôn luôn là như vậy.... không muốn nhắc và không bao giờ muốn đề cập đến những chuyện đang khiến mình u uất ! Tất cả luôn là những nỗi buồn và có lúc nó thành một sự dồn nén đến bất nhẫn . Mình hoang mang , mình biết mình luôn luôn và vẫn đang để trượt khỏi tầm tay một điều gì đó mang hình hài của hạnh phúc... Mình đã bị chi phối bởi quá nhiều suy nghĩ , nó khiến mình nghẹt thở . Mình biết nhưng cũng chỉ bất lực tự nhìn mình như thế , có khi buồn lây cho cả người thân yêu . Có hay không trong cuộc sống - những điều mà dù có lí trí hay nghị lực đến đâu cũng không can thiệp được , không tự lý giải được...
Có lẽ con người mình lập dị, khó ưa ! Bản tính ương bướng và lòng tự ái quá cao , hờn dỗi cũng nhiều rồi không tự mình thoát ra được sự cố chấp .
Có người nói , một tâm hồn đa sắc thường để cho những nỗi buồn lấn át và loè đi mọi xúc cảm .Mình không biết... thật sự không biết vì có đôi lúc cũng chẳng thể hiểu rõ con người mình nữa . Những cảm xúc cất sâu trong lòng nhiều khi chỉ chực òa lên khóc. Chỉ thấy mỗi lần suy tư như thế mình lại viết , có khi chỉ viết cho riêng mình... Rồi lại lang thang đi tìm một nơi nào đó có thể che giấu cho mình mọi xúc cảm bất an... Ban cho mình sự hồi sức an lành... Để rồi mình không còn cảm thấy chán chường , mệt mỏi , cả cuộc sống đang khó nhọc bỗng trở nên nhẹ nhàng.... mình không còn phải cố để làm cho lòng trở nên băng giá nữa. Mình vẫn đi tìm cho riêng mình ...!
Nhiều thứ đã qua đi , quá nhiều điều đã vụt bay mất như làn khói tan nhanh trong đốm lửa mới le lói bị ngọn gió mạnh thổi tắt trong tích tắc... Có điều để lại nhiều dấu ấn , có điều ẩn nấp tận sâu trong đáy lòng .
Biết vậy mà có khác đi được đâu !
Giật mình, chỉ sợ những gì đã qua chỉ còn lại khoảng cách . Ai mà không muốn tốt cho những người mình yêu quý, nhưng có khi chính vì thế mà tổn thương nhau . Có lẽ do mình thiếu sự bình tĩnh và khéo léo đã vô hình khiến đối phương phát triển cái suy nghĩ sai lệch , thiếu cân nhắc , thúc đẩy sự "phản kháng không đáng có". Đến khi tất cả đều bình tĩnh lại dường như có gì đó gọi là khoảng cách... Mình đã vượt qua được giây phút đó . Một chút gì xa lạ hơn nhưng cũng một chút gì trở nên gần gũi hơn ! Tình cảm con người là vậy... Cuộc sống vẫn của tất cả chúng ta. Hình như mình đã hiểu thêm về cuộc sống , tình cảm con người ! Nếu có day dứt gì xin hẹn ngày sau sẽ trả. Nếu có niềm vui mới hay cũ những muộn phiền hãy cứ nói với cô đơn . Còn riêng nỗi cô đơn xin ngồi chép lại giữ cho riêng mình để gửi vào trong xanh , vào thánh thiện , vào êm đềm , mới mẻ...
Buồn là một cách sống vô nghĩa nhất....
Biết vậy mà có khác đi được đâu...Có những khoảnh khắc trôi qua...... trở thành hoài niệm !
ngày đáng nhớ
Ngày....
Ta thức dậy ....một ngày mới với tâm trạng mệt mỏi và chán nản . Giấc ngủ đêm qua cứ chập chờn... lo âu hoài sao không hết... vẫn phải nghĩ.... còn quá nhiều việc để làm... Ta chợt nhận ra mình quá nhỏ bé trong thế giới này !!!
Ta vẫn vô tình , vô tình với chính bản thân ta . Nhưng sẽ không ai nỡ trách một chân lý riêng ở mỗi con người . Có thể ta đã sai , có thể ta có lỗi . Ta không cầu mong một sự thông cảm cho những gì mà ta đã gạt đi . Vì chính ta đã gói ghém nó lại cho riêng mình . Ta trân trọng những niềm vui đã có và những nỗi buồn đã qua .
Mất một điều gì đó, phải chăng là khi ta có thêm một điều gì đó...? Cái được và mất nhiều khi cũng đối lập nhau.... Hạnh phúc và niềm vui cũng rất vô cùng . Nên cái giá phải trả cũng có khi không quá đắt như những gì người ta vẫn tưởng . Cuộc đời là thế... chẳng cho không ai cái gì bao giờ...!
Vẫn nghĩ rằng ở nơi đây ta khôn lớn một mình , nhưng không thể yên bình vì nhớ . Cái sự nhớ làm ta cảm thấy cô đơn trong một ngày bình yên... vòng quay kí ức chầm chậm ùa về.... ngỡ đã xa lắm mà nay về quá thênh thang.... Thời gian cũ qua rồi , nhưng "viên thuốc nhớ" vẫn chưa hết tác dụng . Còn vòng quay của cuộc sống sẽ không bao giờ tự dừng . Ta hiểu rằng nếu ta vẫn cứ đi hay dù ta dừng lại, thì những bánh xe ấy vẫn sẽ trượt dài mãi . Ta sẽ để cho nó chạy đúng đường...!
Lâu rồi không có lại cảm giác "dại khờ" trong vùng kí ức . Ta đã quên đi nhiều sở thích.... những tư duy đã từng tồn tại trong ta giờ không hiểu chúng đã đi đâu , cũng không thấy được ánh mắt ngây thơ như thuở trước nữa.... Cái đam mê hoài bão nông nổi và bồng bột của thủa dại khờ giờ cũng biến mất...
Thời gian trôi cuốn tất cả những gì mới mẻ thành cũ kĩ.... Sẽ còn bao nhiêu điều đi vào dĩ vãng...? Chỉ xin giữ trong ta màu hồng kí ức , sợ tất cả rồi cũng nhạt phai dù đã cất ở tận trong tim...
Quay về thực tại, bóng đêm đặc quánh, cảm giác nặng nề . Lặng lẽ , một giọt nước mắt thập thò trên mi... 1h sáng...bóng đêm ngoài kia vẫn miệt mài kéo từng cơn lạnh như từ truớc đến giờ nó vẫn phải thế...Cái cảm giác cô đơn...nhớ...lại ùa về trong ta....
Ta thức dậy ....một ngày mới với tâm trạng mệt mỏi và chán nản . Giấc ngủ đêm qua cứ chập chờn... lo âu hoài sao không hết... vẫn phải nghĩ.... còn quá nhiều việc để làm... Ta chợt nhận ra mình quá nhỏ bé trong thế giới này !!!
Ta vẫn vô tình , vô tình với chính bản thân ta . Nhưng sẽ không ai nỡ trách một chân lý riêng ở mỗi con người . Có thể ta đã sai , có thể ta có lỗi . Ta không cầu mong một sự thông cảm cho những gì mà ta đã gạt đi . Vì chính ta đã gói ghém nó lại cho riêng mình . Ta trân trọng những niềm vui đã có và những nỗi buồn đã qua .
Mất một điều gì đó, phải chăng là khi ta có thêm một điều gì đó...? Cái được và mất nhiều khi cũng đối lập nhau.... Hạnh phúc và niềm vui cũng rất vô cùng . Nên cái giá phải trả cũng có khi không quá đắt như những gì người ta vẫn tưởng . Cuộc đời là thế... chẳng cho không ai cái gì bao giờ...!
Vẫn nghĩ rằng ở nơi đây ta khôn lớn một mình , nhưng không thể yên bình vì nhớ . Cái sự nhớ làm ta cảm thấy cô đơn trong một ngày bình yên... vòng quay kí ức chầm chậm ùa về.... ngỡ đã xa lắm mà nay về quá thênh thang.... Thời gian cũ qua rồi , nhưng "viên thuốc nhớ" vẫn chưa hết tác dụng . Còn vòng quay của cuộc sống sẽ không bao giờ tự dừng . Ta hiểu rằng nếu ta vẫn cứ đi hay dù ta dừng lại, thì những bánh xe ấy vẫn sẽ trượt dài mãi . Ta sẽ để cho nó chạy đúng đường...!
Lâu rồi không có lại cảm giác "dại khờ" trong vùng kí ức . Ta đã quên đi nhiều sở thích.... những tư duy đã từng tồn tại trong ta giờ không hiểu chúng đã đi đâu , cũng không thấy được ánh mắt ngây thơ như thuở trước nữa.... Cái đam mê hoài bão nông nổi và bồng bột của thủa dại khờ giờ cũng biến mất...
Thời gian trôi cuốn tất cả những gì mới mẻ thành cũ kĩ.... Sẽ còn bao nhiêu điều đi vào dĩ vãng...? Chỉ xin giữ trong ta màu hồng kí ức , sợ tất cả rồi cũng nhạt phai dù đã cất ở tận trong tim...
Quay về thực tại, bóng đêm đặc quánh, cảm giác nặng nề . Lặng lẽ , một giọt nước mắt thập thò trên mi... 1h sáng...bóng đêm ngoài kia vẫn miệt mài kéo từng cơn lạnh như từ truớc đến giờ nó vẫn phải thế...Cái cảm giác cô đơn...nhớ...lại ùa về trong ta....
ngã rẽ tình yêu
Anh và em bây giờ như thế nào nhỉ ? Có thể là người yêu , có thể là bạn , cũng có thể là những người xa lạ ! Đôi khi ranh giới mong manh lắm... đôi khi cũng chẳng có ai đi phân định ranh giới làm gì... Nhưng khi nhìn tất cả với trái tim mình anh thấy sao mong manh thế ! Ranh giới dường như chỉ là một cái gật đầu thôi...
Anh cố gắng nhìn thật sâu vào trái tim mình , nhưng trong đó là gì em biết không...? Có hình em không...? Hình như có... mà dường như là không... Tất cả ký ức hiện về , những điều đã qua... nhiều lắm , còn em thì nhỏ nhoi , mờ nhạt ! Không phải là anh không tô màu cho em . Em đã cho anh hộp màu , nhưng anh lại chẳng chịu chọn cho mình một màu nào cả , cứ cầm hộp màu để trên tay , để anh tự hỏi lại chính mình . Cứ như thế... đôi khi anh làm tim mình thêm đau !
"Cái gì thuộc về mình sẽ là của mình , cái gì cần phải đến thì nó sẽ đến"... Thực lòng anh biết mình yêu em rất nhiều , anh đã vượt qua lòng tự ái của chính bản thân anh , bỏ qua và đánh đổi tất cả những gì anh có và có thể có... Nhưng em ơi , đừng đẩy anh ra xa như thế...!!!
Anh đã từng nghe có người nói rằng : "Nếu còn yêu thì đừng vội rời xa..." , và anh biết mình còn yêu em , nhưng anh không thể hiểu nổi chính mình vì anh biết em sẽ rời xa anh nếu tình yêu đó chỉ mình anh vun đắp...
Vậy thì em là gì...? Và anh là gì trong em...? Anh tự hỏi rồi lại chẳng biết trả lời thế nào , có lẽ sẽ mãi chỉ là thế thôi...!
Thời gian thay đổi... không gian thay đổi... tất cả đều thay đổi... vậy thì tại sao anh lại không ??? Anh có thể ít yêu em hơn , có thể coi em như một người bạn , nhưng sau này sẽ khác phải không em... Bởi vì anh thấy dường như càng ngày tình cảm anh dành cho em càng chạy đi đâu mất... Anh đã cố gắng để buộc chặt nó vào em , nhưng không thể . Những tình cảm bướng bỉnh nơi trái tim của anh cứ nhảy nhót... Anh lại đi tìm... nơi trái tim khác có thể thay thế em...!!!
Anh cố gắng nhìn thật sâu vào trái tim mình , nhưng trong đó là gì em biết không...? Có hình em không...? Hình như có... mà dường như là không... Tất cả ký ức hiện về , những điều đã qua... nhiều lắm , còn em thì nhỏ nhoi , mờ nhạt ! Không phải là anh không tô màu cho em . Em đã cho anh hộp màu , nhưng anh lại chẳng chịu chọn cho mình một màu nào cả , cứ cầm hộp màu để trên tay , để anh tự hỏi lại chính mình . Cứ như thế... đôi khi anh làm tim mình thêm đau !
"Cái gì thuộc về mình sẽ là của mình , cái gì cần phải đến thì nó sẽ đến"... Thực lòng anh biết mình yêu em rất nhiều , anh đã vượt qua lòng tự ái của chính bản thân anh , bỏ qua và đánh đổi tất cả những gì anh có và có thể có... Nhưng em ơi , đừng đẩy anh ra xa như thế...!!!
Anh đã từng nghe có người nói rằng : "Nếu còn yêu thì đừng vội rời xa..." , và anh biết mình còn yêu em , nhưng anh không thể hiểu nổi chính mình vì anh biết em sẽ rời xa anh nếu tình yêu đó chỉ mình anh vun đắp...
Vậy thì em là gì...? Và anh là gì trong em...? Anh tự hỏi rồi lại chẳng biết trả lời thế nào , có lẽ sẽ mãi chỉ là thế thôi...!
Thời gian thay đổi... không gian thay đổi... tất cả đều thay đổi... vậy thì tại sao anh lại không ??? Anh có thể ít yêu em hơn , có thể coi em như một người bạn , nhưng sau này sẽ khác phải không em... Bởi vì anh thấy dường như càng ngày tình cảm anh dành cho em càng chạy đi đâu mất... Anh đã cố gắng để buộc chặt nó vào em , nhưng không thể . Những tình cảm bướng bỉnh nơi trái tim của anh cứ nhảy nhót... Anh lại đi tìm... nơi trái tim khác có thể thay thế em...!!!
tôi là kẻ mang nhiều nỗi buồn
Ngày ngập nắng , thức dậy , tâm tư xao động những điều khó tả . Giấc ngủ đêm qua trôi chập chờn , cứ chìm dần rồi lại bị lôi về với thực tại đột ngột , trằn trọc , nhịp thở lại nặng nề... Cơ thể mệt nhoài với giấc say không trọn vẹn kéo dài những nỗi âu lo . Mình cứ miên man lo lắng những điều gì đang làm cho tâm tư trở nên bức bối , ngột ngạt đến vô cùng...
Nhìn ngày buồn trôi qua trên nét cười hoang vắng , chỉ có cơn mơ còn chống chếnh , nặng trĩu cả giấc chiều... những âu lo đi hoài không hết !
Vẫn bập bềnh trôi với những ngày nắng , chẳng trốn tránh . Mình đi về rộn rã , gặp bạn tươi cười... và trên những dòng cảm xúc đã giấu mình đi hơn một nửa . Không muốn nghe lại lời khó chịu : " Sao buồn mãi thế..." , bởi có là chính ta đâu mà bạn hiểu được nỗi lòng ! Còn thêm nữa , mình muốn tránh luôn cả những hỏi han , ân cần đấy mà đôi khi nghe xa xôi quá...
Tâm hồn là thế , sao nỗi lòng cũng cứ để chơi vơi...? Những muộn phiền không nói cùng ai hết , những ưu tư vẫn mang nặng cho riêng mình... Mơ ước thì cứ lớn dần theo từng ngày trôi khắc khoải... Đã nhen lên ngọn lửa niềm tin và hi vọng mà sao cứ xót xa nghe như nó yếu dần... nghe cả những đam mê đang dần dần đi mất...!
Những ngày qua , dường như bị ám ảnh bởi điều gì , thêm một lần nữa lo sợ cho cái linh cảm của mình luôn luôn đúng , sợ nó sẽ lại soi trong mắt những phũ phàng... lo âu ơi sao đi hoài không hết !!!
Thôi thôi , hãy cứ như thế , hãy như ngày đầy gió để thêm yêu đất trời , hãy như ngày đầy mưa để thấy mình còn cảm xúc , hãy quý những phút yên bình để nghe yêu thương còn dài mãi... hãy cứ âu lo và mong ước , hãy cứ mắt ướt và môi hồng , ngây ngô như ngày ấy...
Vẫn biết là không nên khi cứ để cho những gì đã qua len lỏi trong cuộc sống... nhưng sẽ vẫn dư âm và vẫn còn buồn suốt thôi...! Mình cũng chẳng hiểu mình muốn gì dù luôn luôn tự nhủ để an ủi rằng hãy cứ bước tiếp đi , đừng nhìn lại , tất cả đã xa xôi lắm rồi...
Tâm trạng hiện tại... vẫn hơi bấp bênh một chút . Buồn nhiều mà cũng vui lắm ! Nó là cuộc sống... vẫn đang học lại cách sống của mình...vẫn còn mâu thuẫn... vẫn còn trăn trở...
Lại vừa hình thành một linh cảm nào đó chất chứa những hoài nghi ! Một nỗi lo lắng mơ hồ , hay niềm tin về một ai mà mình đang sợ nó sẽ lung lay... chắc không phải vậy đâu , có lẽ mình đã nghĩ ngợi nhiều quá thôi... Nhưng... sao cảm thấy bất an !
Có lẽ mình mãi chỉ buồn thôi...
Nhìn ngày buồn trôi qua trên nét cười hoang vắng , chỉ có cơn mơ còn chống chếnh , nặng trĩu cả giấc chiều... những âu lo đi hoài không hết !
Vẫn bập bềnh trôi với những ngày nắng , chẳng trốn tránh . Mình đi về rộn rã , gặp bạn tươi cười... và trên những dòng cảm xúc đã giấu mình đi hơn một nửa . Không muốn nghe lại lời khó chịu : " Sao buồn mãi thế..." , bởi có là chính ta đâu mà bạn hiểu được nỗi lòng ! Còn thêm nữa , mình muốn tránh luôn cả những hỏi han , ân cần đấy mà đôi khi nghe xa xôi quá...
Tâm hồn là thế , sao nỗi lòng cũng cứ để chơi vơi...? Những muộn phiền không nói cùng ai hết , những ưu tư vẫn mang nặng cho riêng mình... Mơ ước thì cứ lớn dần theo từng ngày trôi khắc khoải... Đã nhen lên ngọn lửa niềm tin và hi vọng mà sao cứ xót xa nghe như nó yếu dần... nghe cả những đam mê đang dần dần đi mất...!
Những ngày qua , dường như bị ám ảnh bởi điều gì , thêm một lần nữa lo sợ cho cái linh cảm của mình luôn luôn đúng , sợ nó sẽ lại soi trong mắt những phũ phàng... lo âu ơi sao đi hoài không hết !!!
Thôi thôi , hãy cứ như thế , hãy như ngày đầy gió để thêm yêu đất trời , hãy như ngày đầy mưa để thấy mình còn cảm xúc , hãy quý những phút yên bình để nghe yêu thương còn dài mãi... hãy cứ âu lo và mong ước , hãy cứ mắt ướt và môi hồng , ngây ngô như ngày ấy...
Vẫn biết là không nên khi cứ để cho những gì đã qua len lỏi trong cuộc sống... nhưng sẽ vẫn dư âm và vẫn còn buồn suốt thôi...! Mình cũng chẳng hiểu mình muốn gì dù luôn luôn tự nhủ để an ủi rằng hãy cứ bước tiếp đi , đừng nhìn lại , tất cả đã xa xôi lắm rồi...
Tâm trạng hiện tại... vẫn hơi bấp bênh một chút . Buồn nhiều mà cũng vui lắm ! Nó là cuộc sống... vẫn đang học lại cách sống của mình...vẫn còn mâu thuẫn... vẫn còn trăn trở...
Lại vừa hình thành một linh cảm nào đó chất chứa những hoài nghi ! Một nỗi lo lắng mơ hồ , hay niềm tin về một ai mà mình đang sợ nó sẽ lung lay... chắc không phải vậy đâu , có lẽ mình đã nghĩ ngợi nhiều quá thôi... Nhưng... sao cảm thấy bất an !
Có lẽ mình mãi chỉ buồn thôi...
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
Tue May 08, 2012 10:15 am by aoloptoi
» LÀM ÁO ĐỒNG PHỤC RẺ NHẤT HÀ NỘI
Tue May 08, 2012 10:11 am by aoloptoi
» parkuol niem dam me moi cua gioi tre viet nam
Sun Apr 22, 2012 7:04 pm by ManhComVP
» parkuol niem dam me moi cua gioi tre viet nam
Sun Apr 22, 2012 7:04 pm by ManhComVP
» parkuol niem dam me moi cua gioi tre viet nam
Sun Apr 22, 2012 7:03 pm by ManhComVP
» parkuol niem dam me moi
Sun Apr 22, 2012 7:03 pm by ManhComVP
» parkuol niem dam me moi
Sun Apr 22, 2012 7:01 pm by ManhComVP
» ko ai dieu hanh wap ne nua (Chan)
Sun Apr 22, 2012 7:00 pm by ManhComVP
» chan qua chan
Mon Apr 02, 2012 3:38 pm by ManhComVP
» Open chính thức MU Đẳng Cấp sẽ bắt đầu lúc 13h00 ngày 25/02/2012
Wed Feb 22, 2012 2:21 pm by congaquay30
» chang koa' j' hi't ah'
Fri Nov 04, 2011 8:05 am by duy_saco
» 2!chao moj ng ha!wed truong mjnh chan wa' vai
Fri Nov 04, 2011 8:04 am by duy_saco
» Chang co Ai online ha? ^^! traC' KO OJT LAP NJCK ::Ngo^c'
Fri Jul 29, 2011 2:24 pm by ManhComVP
» dung nhin tao dkm do dien
Sat Apr 23, 2011 7:08 am by ManhComVP
» sac de0 viet dc blog
Sun Mar 20, 2011 11:12 am by ManhComVP
» Thay Dep Thy Cho 1 Diem
Sun Mar 20, 2011 11:10 am by ManhComVP
» Ha Ha Ha Dc
Sun Mar 20, 2011 10:33 am by ManhComVP
» Nan? ChuA Em
Sun Mar 20, 2011 10:29 am by ManhComVP
» oaoaoaoa qua la sac
Sun Mar 20, 2011 10:27 am by ManhComVP
» Nguy Hiem Qua ^^
Sun Mar 20, 2011 10:24 am by ManhComVP